SIMACAI24H.HFORUM.BIZ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
SIMACAI24H.HFORUM.BIZ


 
Trang ChínhCâu chuyện hay, dành cho mọi người còn suy ngẫm.! I_icon_mini_portalGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

Share | 

 

 Câu chuyện hay, dành cho mọi người còn suy ngẫm.!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Wed Jul 07, 2010 12:22 am

Admin
Administrators
Admin

Administrators

https://simacai24h.forumvi.com
Câu chuyện hay, dành cho mọi người còn suy ngẫm.! Th_4310Câu chuyện hay, dành cho mọi người còn suy ngẫm.! Th_4710Câu chuyện hay, dành cho mọi người còn suy ngẫm.! Th_4310
To^i : Câu chuyện hay, dành cho mọi người còn suy ngẫm.! In%20Love
Name : Leinh Chieuw
Kết hôn : MậpLazy
Số bài gửi : 301
USD : 2147483617
Birthday : 14/02/1988
Gia Nhập : 23/04/2010

Bài gửiTiêu đề: Câu chuyện hay, dành cho mọi người còn suy ngẫm.!

 
Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn
tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là
"Câu chuyện bát mì".Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31/12,
một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản.

o O o
Đêm
giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật,
cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường,
đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày
này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy
đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.
Ông chủ Bắc Hải Đình
là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình,
tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa
thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai
bé trai bước vào. đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai
đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài
lỗi thời.
- Xin mời ngồi!
Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:
- Có thể... cho tôi một… bát mì được không?
Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.
- Đương nhiên… đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.
Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:
- Cho một bát mì.
Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. “Ngon quá” - thằng anh nói.
- Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.
Sau
khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng
khen: “Thật là ngon ! Cám ơn !” rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.
- Cám ơn các vị ! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.
Công
việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12,
ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So
với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan
đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người
phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời
liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.
- Có thể… cho tôi một… bát mì được không?
- Đương nhiên… đương nhiên, mời ngồi!
Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:
- Cho một bát mì.
Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:
- Vâng, một bát mì!
Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:
- Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?
- Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.
Ông
chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười
cười nhìn vợ và thầm nghĩ: “Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ
cũng không đến nỗi nào!”
Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà
vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời
nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.
- Thơm quá!
- Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!
- Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!
Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.
- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!
Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu.
Đến
ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt,
vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện.
Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì
đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra
về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm
nay là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”.
Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy “Đã đặt
chỗ”. Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về
hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa
em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đêu đã lớn
rất nhiều.
- Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:
- Làm ơn nấu cho chúng tôi…hai bát mì được không?
- Được chứ, mời ngồi bên này!
Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy “Đã đặt chỗ” đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì”
- Vâng, hai bát mì. Có ngay.
Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.
Ba
mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ
chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng
họ cũng cảm thấy vui lây.
- Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!
- Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?
-
Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám
người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại
chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp
năm mươi ngàn đồng.
- Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.
Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.
- Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!
- Hả, mẹ nói thật đấy chứ?
-
Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu
Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã
phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu
mẹ đã nộp hết rồi.
- Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.
- Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!
- Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!
-
Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một
ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ
huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư
đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho
Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói
mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.
- Có thật thế không? Sau đó ra sao?
-
Thầy giáo ra đề bài: “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” Tiểu
Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ.
Bài văn được viết như sau: “Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh
nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm
việc”. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài
nữa. Lại còn: “Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba
người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và
còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có
dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn”. Vì
vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì,
trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách
hàng của mình những câu như: “Cố gắng lên ! Chúc hạnh phúc ! Cám ơn !”
Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.
- Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.
- Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?
-
Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói:
“Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng
ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn
thể gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái
cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm
thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi
một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ
quên được… Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ
nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con.”
Ba
mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô
mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi
chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:
- Cám ơn! Chúc mừng năm mới!
Lại một năm nữa trôi qua.
Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy “Đã đặt chỗ” nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện.
Năm
thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn
không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn
bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số
hai thì được giữ lại y như cũ.
“Việc này có ý nghĩa như thế nào?”
Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã
hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái
bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày
nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón
họ. Bàn số hai “cũ” trở thành “cái bàn hạnh phúc”, mọi người đều muốn
thử ngồi vào cái bàn này.
Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.
Lại
một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa
đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng
chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói
quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm
cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào
là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi
người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra
nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì
ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người
vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên
có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện
vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà. ...
Đến 10g30, cửa
tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn
ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người
trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định
ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người
phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên.
Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:
- Làm ơn… làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?
Gương
mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng
hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây.
Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách,
lắp lắp nói:
- Các vị… các vị là…
Một trong hai thanh niên tiếp lời:
-Vâng!
Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một
bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm
nghị lức để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông
bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập
tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục
vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là
đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn
em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành,
hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung
nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến
chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.
Ông bà chủ quán vừa
nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa
ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói:
- Này, ông
bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm
nay để có ngày gặp mặt này đó sao ? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên!
Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:
- Ồ phải… Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.
Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:
- Có ngay. Ba bát mì.
o O o

[size=16]Thật
ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt
mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với
xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh
lùng, nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng :
chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn
có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm
hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin
trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy
ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt ,nhưng trong
đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.
Câu
chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có người
nhận xét rằng : "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt."
Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không
phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã
phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu
chuyện đã làm cho họ phải xúc động.



 

Câu chuyện hay, dành cho mọi người còn suy ngẫm.!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Có Bài Mới Có bài mới đăngChưa Có Bài Mới Chưa có bài mớiChuyên Mục Ðang Bị Khóa Ðã bị đóng lại
SMC24H - The House Of SMC24H Member .
Copyright © 2007 - 2010, by Xiao Long Y!M : ntn.design8x .
Powered by phpBB2 - GNU General Public License. Host in France. Support by Forumotion.
Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1280x1024 và trình duyệt Firefox
Get Firefox Now Get Windows Media Player Now
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất